No Game No Life

Just a private blog bout my hobbies ^_^

Tôi cứ ngồi một chỗ đợi chờ duyên phận được không?

Tôi cứ ngồi một chỗ đợi chờ duyên phận được không?


Năm 25 tuổi, sau bao nhiêu mối tình dang dở, lần đầu tiên tôi dám làm một việc mà trước kia tôi không bao giờ nghĩ mình có thể làm được, đó là tỏ tình với chàng trai mình thích. Có tình cảm mà cứ phải giấu trong lòng, muốn quan tâm mà cũng không dám, thật khó chịu vô cùng, vì vậy tôi đã chọn cách nói ra. Chỉ có điều, ngay từ ban đầu tôi đã biết rất rõ trong lòng anh ấy không có tôi, anh ấy đang yêu một người khác, tôi biết thế nhưng vẫn không sao ngăn nổi trái tim mình hướng về phía anh ấy.

Anh ấy từng là giấc mơ đẹp thuở thanh xuân của bao nhiêu cô gái, một giấc mơ mà nhiều người không dám chạm tới vì nghĩ mình không thể chạm tới. Nhưng tôi yêu anh ấy không phải vì những thứ hào nhoáng lấp lánh bên ngoài, tôi chỉ thật sự có tình cảm với anh ấy khi đã hiểu về anh ấy nhiều hơn.

Khi bạn yêu một người, tự dưng bạn sẽ nảy sinh cảm giác muốn quan tâm, chăm sóc. Khi tôi yêu anh ấy, tôi làm đủ thứ để giải tỏa những cảm xúc trong lòng. Tôi quan tâm đến anh ấy, tôi viết thật nhiều để giãi bày tâm trạng, tôi nghe những bài hát để khuây khỏa nỗi nhớ thương. Tôi yêu anh ấy, chân thành, âm thầm, không hy vọng điều gì cả. Chỉ cần tôi được quan tâm đến anh ấy và anh ấy vui, thế là đủ. Anh ấy cũng có quan tâm đến tôi, nhưng đó là sự quan tâm dành cho một người bạn, không phải tình yêu. Chỉ cần một lời nói, một hành động thể hiện sự quan tâm của anh ấy, dù nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi vui vẻ suốt cả ngày.

Khi bạn yêu một người, ánh mắt bạn hướng về người ấy, nụ cười bạn dành cho người ấy chẳng còn hồn nhiên, vô tư. Nhiều lần tôi âm thầm quan sát anh, xiêu lòng vì một nụ cười, rồi lại vội vàng quy đi khi bắt gặp ánh mắt của anh ấy nhìn mình. Tôi có thể vô tư, vui vẻ nói cười với những anh chàng khác, nhưng đối với anh thì dường như là không thể. Chỉ cần đứng trước anh thôi, chưa gì tim đã đập rộn ràng, nhảy múa trong lồng ngực.

Tôi cứ ngồi một chỗ đợi chờ duyên phận được không?

Khi bạn yêu một người, bạn sẽ nảy sinh cảm xúc hờn ghen, đau lòng khi người ấy say sưa kể về tình yêu dành cho một người khác. Dù rằng rất nhiều lần anh ấy đã nói rằng tôi hãy tự quan tâm lấy bản thân mình vì anh không thể quan tâm tôi nhiều như tôi đã quan tâm đến anh. Nhưng tôi bướng bỉnh, cứ yêu anh ấy thôi, mặc cho trái tim đau khổ.

Khi bạn yêu một người, bạn rất muốn nhận được sự quan tâm, lo lắng từ người ấy, để rồi hụt hẫng, bơ vơ. Anh ấy không hề nảy sinh cảm giác muốn quan tâm, lo lắng cho tôi. Khi tôi cần anh ấy nhất để chia sẻ những vui buồn, để tìm kiếm một chút cảm giác yên tâm trong cơn sợ hãi, nhưng anh ấy đã ở đâu? Tôi cũng không biết nữa! Có thể đang đơn độc một mình trong thế giới của mình. Có thể đang mải quan tâm đến một người khác. Có thể đang bận rộn với công việc. Tôi thật sự không biết! Tôi chưa bao giờ bước vào thế giới của anh ấy vì anh ấy cũng không muốn tôi bước vào.

Sau rất nhiều lần như vậy, những tin nhắn gửi đi không có hồi đáp, sự quan tâm trao đi nhưng nhận về sự lạnh lùng, thờ ơ, tự dưng tôi thấy buồn. Tôi không thể mãi lừa dối bản thân rằng chỉ cần tôi yêu anh, chỉ cần được quan tâm đến anh là đủ, vì rõ ràng tôi đang buồn và cả cô đơn nữa. Tự hỏi lòng liệu có phải mình bị cuốn hút bởi sự ưu tú của anh hay không, nên trong mắt tôi mới không có người đàn ông nào khác, mà một người đàn ông như anh ấy đâu có dành cho tôi. Anh nhiều lần từ chối tôi, vì những lý do như quá bận để có thể dành thời gian cho tình yêu, anh mệt mỏi sợ cả tôi và anh đều tổn thương, anh không tin có thứ tình yêu mãi mãi, anh còn ước mơ, dự định còn dang dở…

Tôi từng bước bên đời nhiều người chàng trai khi họ chưa có gì trong tay và thường chúng tôi sẽ rời xa nhau khi họ đã “có gì”. Yêu một chàng trai trẻ, mình mãi mãi chỉ có thể được ghép vào những kẽ nứt của cuộc đời họ thôi, không thể đồng hành cùng họ lâu hơn. Sau cùng, tôi nhận ra, nếu trót phải lòng một chàng trai mà anh ấy nói với bạn những câu như: “Anh chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, anh muốn tập trung cho sự nghiệp.” “Anh thấy tình yêu thật mệt mỏi, anh sợ chúng ta chẳng đi đến đâu.” thì bạn nên chấm dứt tình cảm của mình dành cho họ càng sớm càng tốt, để không làm mất thời gian của nhau. Một là họ chẳng hề có tình cảm gì với bạn, hai là họ chẳng hề tự tin vào bản thân, họ vẫn đang loay hoay với những bộn bề của đời họ. Một người như vậy, tốt nhất bạn không nên bước vào cuộc đời họ làm gì.

Tôi cứ ngồi một chỗ đợi chờ duyên phận được không?


Phụ nữ thường ảo tưởng rằng mình có thể thay đổi được người đàn ông mà mình yêu, rằng sự chân thành sẽ khiến anh ấy cảm động, nhưng không phải như vậy. Không yêu thì vẫn là không yêu, một người lạnh lùng với bạn thì sẽ luôn lạnh lùng như vậy. Yêu thương nhau, ở bên nhau và sinh con là nhu cầu hết sức tự nhiên và cơ bản của con người. Một người đàn ông yêu thương bạn đủ nhiều sẽ tìm cách để bạn hạnh phúc chứ không phải kéo theo bạn vào những bề bộn của đời mình.

Tôi đã ngừng lại nỗi nhớ thương da diết, ngừng buồn tủi mỗi khi anh không quan tâm đến mình, ngừng đau khổ mỗi khi anh nhắc đến những cô gái khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng lại sự quan tâm. Chúng tôi chỉ là những người xa lạ, có duyên gặp gỡ, đồng cảm và quý mến nhau. Tình cảm và sự quan tâm tôi trao đi không cần tính toán, cũng không phải suy nghĩ, đắn đo. Thương là thương thế thôi! Dù không thể đồng hành cùng nhau như một đôi nhưng chúng tôi vẫn là bạn, vẫn thầm cầu mong cho nhau những an lành, mến thương, vẫn nghĩ đến nhau trong những tất bật, lo toan của cuộc đời. Khi chúng ta coi nhau là bạn, mọi thứ trở nên đơn giản và dễ dàng hơn nhiều.

Phương châm sống của tôi là: “Đừng theo đuổi thành công! Hãy theo đuổi sự ưu tú, thành công sẽ theo đuổi bạn!” Có lẽ trong tình yêu tôi cũng nên như vậy, đừng theo đuổi tình yêu nữa, hãy cứ yêu thương bản thân mình và tận hưởng cuộc sống này, rồi tình yêu sẽ theo đuổi bạn. Dù không biết tình yêu có theo đuổi tôi hay không nhưng tôi tin vào duyên phận. Một người đã không có duyên phận thì dù mình có cố gắng đến đâu cũng không thể chạm đến trái tim của họ. Còn nếu như đã có duyên phận với nhau, rồi sẽ đến lúc cả hai thổi bùng các giác quan của nhau, hai trái tim hòa chung nhịp đập. Tôi mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi. Tôi cứ ngồi yên một chỗ đợi chờ duyên phận đến được không?

© Nguyễn Hằng Nga – blogradio.vn